Tôi đã từng đến một vài quốc gia, một vài vùng lãnh thổ trên thế giới. Không quá nhiều, nhưng đủ thỏa phần nào niềm đam mê nhìn ngắm, học hỏi thế giới bên ngoài của tôi. Mỗi chuyến đi là một vùng cảm xúc rất riêng, bởi, mỗi nơi tôi từng đặt chân đến đều có dấu ấn khác biệt không nơi nào giống nơi nào cả!
Vài năm trước, tôi đến Đài Loan, vùng lãnh thổ nằm trên vành đai núi lửa của Thái Bình Dương. Nghe đến một miền đất có nhiều ngọn núi lửa đang ngủ, cơ bản vừa hào hứng, vừa lo sợ. Nhưng mọi suy nghĩ, mọi thắc mắc trước đó đều tắt hẳn, ngay khoảnh khắc tôi đặt chân xuống sân bay xứ này. Tràn ngập vào hồn tôi, len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể tôi, chỉ duy nhất một cảm giác bình an đến lạ.
Mọi thứ thật nhẹ nhàng, dễ chịu, từ không khí, tiết trời, đến những con người đang rảo bước ngang qua tôi - vội vã nhưng không ồn ào, đông đúc mà không hề chút nào xô bồ, tấp nập. Không hiểu vì sao, giữa không gian hiện đại ấy, tôi lại cảm thấy mình như đang đứng giữa một phiên chợ quê - vui vẻ, gần gũi và thân thương lắm.
Tôi quyết định không bắt taxi như mọi khi đến những quốc gia khác. Tôi muốn trải nghiệm cảm giác trên xe buýt giá bình dân, nhìn ngắm đường sá, con người và cảnh quan của nơi chốn mà chỉ mới vừa đặt chân đến, tôi đã có tình cảm biết không bao giờ có thể phai nhạt trong mình. Thậm chí, khi ngồi ghi lại những dòng này, từng cung đường, từng góc phố, từng nụ cười thoáng qua vẫn hiện rõ ràng lên trước mắt tôi. Như thể, mọi thứ chỉ vừa mới diễn ra ban nãy.
Một mình, với hành lý khá cồng kềnh, tôi cơ bản muốn mình phải sẵn sàng trước mọi thứ. Thế là, tôi chủ động bắt chuyện với người đàn ông ngồi ở ghế cạnh mình. Hỏi về địa chỉ khách sạn nơi tôi sẽ đến. Hỏi về những trạm dừng tiếp theo. Chỉ thế, một vài câu đơn giản, ngắn gọn, với từ ngữ dễ hiểu nhất cho cả hai người đang cùng phải dùng đến ngôn ngữ thứ ba; rồi tôi lại quay lại với việc ngắm phố sá.
Bạn đoán ra việc gì diễn đến tiếp theo không? Sắp đến trạm dừng sát khách sạn tôi lưu trú, người đàn ông nọ nhẹ nhàng gọi tôi và thông báo, cùng với một nụ cười không thể thân thiện hơn. Tôi có chút bất ngờ. Không tin rằng, một người lạ lại có thể lưu nhớ điều mà tôi đã hỏi trước đó, rồi lại chủ động nhắc tôi chuẩn bị xuống xe. Cảm giác vui vẻ, hân hoan pha lẫn bình an trở nên lớn mạnh.
Và tất cả những ngày sau đó đều thế. Những người lạ chầm chậm lướt qua tôi cùng với một nụ cười. Những lời chỉ dẫn tận tình khi tôi ngỏ lời hỏi. Họ đối với tôi chân thật đến mức, tôi tin tôi và họ đã từng quen thân với nhau. Quanh tôi, dòng năng lượng trong veo, thuần khiết ngập tràn. Tôi được sống, được trải nghiệm những ngày không cần phải nghĩ đến việc cẩn trọng giữ tài sản bên mình. Trên hết, tôi được trải qua những ngày bình yên và hạnh phúc ngay giữa những con người hoàn toàn xa lạ.
Tôi lưu luyến rời Đài Loan, lên chuyến bay về nước. Nỗi hân hoan, niềm hạnh phúc hãy còn vương vấn rất nhiều. Mãi đến khi, tôi trao đổi với nữ tiếp viên hàng không, thì mọi thứ bắt đầu trầm lại. Chuyện là, khoang để hành lý bên trên chỗ tôi ngồi đã chật kín; nên tôi đề nghị nữ tiếp viên cho tôi để hành lý ở khu vực hàng ghế trên. Rất nhã nhặn và chuyên nghiệp, nữ tiếp viên khuyên tôi không nên; bởi, để xa khu vực tôi ngồi như thế, việc đảm bảo giữ nguyên vẹn tài sản của tôi không bị mất mát là rất khó.
Bạn tin được không, khi về chỗ ngồi, tôi buồn đến mức muốn khóc. Có lẽ, đó là sự so sánh vô tình hình thành trong tâm trí tôi. Tôi đã có những ngày ngắn ngủi vui vẻ, vô ưu ở một nơi có thể gọi là xa lạ. Giờ, trên chuyến bay về nhà, tôi phải đối diện với sự thật, những đồng bào quanh tôi sống trong lo lắng, hồ nghi. Cứ thế, suốt cả chuyến bay, tôi cứ nghĩ mãi, làm thế nào để người Việt Nam được hạnh phúc trọn vẹn? Đến khi nào thì lớp trẻ Việt Nam mới có được một môi trường lành mạnh để học tập và phát triển bản thân?
Tôi có “sính ngoại” không khi nuôi dưỡng những suy nghĩ này trong mình? Có, nhỉ?! Nhưng, sự thật, “sính ngoại” có xấu không? Chúng ta bước ra ngoài thế giới rộng lớn kia, học được hàng vạn, hàng tỷ điều hay và bắt đầu trăn trở. Chúng ta có so sánh và dám thẳng thắn thừa nhận rằng mình sinh ra ở một nơi chưa đủ phát triển để con người có thể đạt đến được trạng thái luôn dư thừa năng lượng tích cực. Nhưng như thế đâu có gì sai! Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ rời bỏ Việt Nam, đến một chân trời mới và trở thành một phần nơi đó. Tôi chưa từng có khoảnh khắc nào hết rung động trước những câu ví dặm, hò khoan…
Chính vì, chảy trong tôi là dòng máu Việt Nam, đỏ niềm tự hào về lịch sử oanh hùng; nên, nếu có thể, ở từng giây từng phút, tôi vẫn sẽ còn trăn trở nghĩ về việc góp chút sức mình để cùng xây dựng nên một Việt Nam tươi đẹp, tràn ngập cảm giác hạnh phúc, bình an.
Tôi không so sánh nước mình với Đài Loan, để nghĩ hay để nói quốc gia mình chưa phát triển. Tôi có nỗi trăn trở, nhưng là tôi bình an với những trăn trở của mình. Bởi, tôi biết, còn nghĩ suy, còn nghe tim mình thúc giục là tôi còn có thể cố gắng cho những người quanh mình. Tôi không đủ giàu để hỗ trợ cuộc sống cho hàng ngàn người nghèo. Tôi không đủ giỏi để có thể dạy cho hàng ngàn đứa trẻ khó khăn. Nhưng tôi có sự rung cảm trước vui buồn của người khác. Tôi có trái tim biết yêu thương và luôn sẵn lòng sẻ chia…
Trái tim tôi chảy dòng máu Việt Nam. Nên, dẫu nhỏ bé lắm, tôi vẫn muốn góp sức mình để cùng nhau xây dựng nên một quốc gia hạnh phúc. Trong đó, tôi chỉ là một phụ nữ Việt muốn trở thành bạn đồng hành với mọi người trên hành trình chinh phục tri thức để đạt đến cảm giác hạnh phúc đích thực trong mỗi phút giây cuộc đời.
(còn nữa…)