GỬI TÌNH THƯƠNG CHO CẢ THẾ GIỚI NÀY…
Chuyện của Linh

GỬI TÌNH THƯƠNG CHO CẢ THẾ GIỚI NÀY…

21:47 | 16/08/2023
323 lượt xem

Khoan hẵng nghĩ việc trao gửi tình thương đi rộng khắp là điều viển vông, hay chỉ là cách nói để tự tạo danh xưng “tốt bụng”. Nếu bạn định nghĩa “thế giới” giống như tôi - là môi trường sống quanh mình, gồm những người chúng ta chưa từng quen biết, chưa có cơ hội để kết nối - thì việc trao gửi tình thương cho cả thế giới là điều mà bất kỳ ai cũng có thể làm được, miễn chúng ta có tâm niệm này.

Nhưng trước khi yêu thương người, đem đến hạnh phúc cho người, chúng ta không thể quên việc yêu thương chính bản thân mình. Tôi đã nói về việc yêu thương chính mình để có được hạnh phúc tự thân. Thế nên, ở đây, tôi chỉ muốn nhắc lại một chút, rằng, nếu không biết mang lại hạnh phúc cho mình thì ai có thể mang lại hạnh phúc cho ta? Giả như nếu có, thì đó chỉ là những niềm vui ngắn hạn sẽ sớm tan biến theo chuỗi biến động vô thường của cuộc đời.

Khi hình dung như thế, bạn sẽ thấy, từ tình thương yêu, chúng ta có thể tạo nên niềm hạnh phúc một cách đơn giản. Yêu chính mình đúng cách, đúng lúc, hợp lý là cách bạn giúp bản thân có được hạnh phúc trong từng phút giây sống. Thế nên, nếu bạn biết yêu thương người khác cũng có nghĩa bạn sẽ có thể giúp họ cảm thấy hạnh phúc hơn. Quan trọng nhất, điều này phải tự nhiên có trong tâm của bạn. Tình thương tự nhiên thành hình trong trái tim là tình thương thuần khiết, không có điều kiện; và chỉ tình thương này mới có thể tạo ra hạnh phúc đích thực mà thôi!

Tình thương yêu không có điều kiện thật ra luôn tồn tại quanh ta. Đó là sự cho đi mà không mong cầu được đáp lại. Một cô gái trẻ ngồi bệt giữa vỉa hè, vừa mời người bán vé số cái bánh mì, vừa trò chuyện thân tình, đó là tình thương không điều kiện. Hoặc thậm chí, chỉ là một người dừng xe lại, dắt một cụ già qua đường, cũng là kiểu tình thương này. Nếu bạn giúp một người một số tiền, với hy vọng họ sẽ nhớ đến bạn, rồi lúc nào đó quay lại tìm bạn để “báo ân” thì đó chỉ là lòng tốt tức thời, đem lại niềm vui, niềm an ủi ngắn hạn mà thôi. Chỉ khi nào trong chúng ta, ý niệm làm bất kỳ việc gì cũng để người khác hạnh phúc, không mong cầu bất kỳ điều gì cho bản thân, đó mới là tình yêu thương không điều kiện.

Khi chia sẻ quan điểm này, một số người hỏi tôi rằng, làm sao để có thể yêu thương một người không thân thích, thậm chí là không quen một cách chân thật, không điều kiện được? Bạn ạ, thực chất, trong mỗi chúng ta đều có sẵn tình thương này; chỉ là, có đôi lúc vì bận rộn, vì áp lực, vì không có đủ khoảng lặng để quay về “quét dọn” tâm mình, nên chúng ta tưởng tình yêu ấy xa vời, phi thực tế.

Bạn từng thật lòng vui vẻ, hạnh phúc khi nhìn thấy một hình ảnh đẹp trên đường chưa? Bạn có từng dừng lại giúp đỡ một ai đó dù họ không hề yêu cầu? Hoặc, bạn đã từng mất ngủ khi xem một clip về động vật bị bỏ rơi; và ước gì mình ở thật gần để có thể đem con vật ấy về săn sóc? Tôi tin là có! Thậm chí rất nhiều lần! Như thế, có nghĩa trong bạn luôn có tình thương yêu, luôn sẵn sàng cho đi và không cần sự đền đáp.

Lòng nhân ái rất dễ nhân rộng và rất dễ lây lan. Hôm nay, bạn vút xe ngang qua một cụ già ngồi bán rau bên đường, lòng băn khoăn vì không kịp dừng lại giúp cụ già ấy. Ngày mai, khi đến đoạn đường này, bạn sẽ biết cách chậm lại để không lỡ nhịp thương yêu mà mình muốn dành cho người khác. Cứ thế, một người thấy, nhiều người thấy; trong đám đông ấy, chắc chắn sẽ có người cùng bạn vun lớn tình yêu này.

Có một lần, tôi nhận được câu hỏi thế này, “nếu có một điều ước, Linh sẽ ước gì?”. Một câu hỏi rất giản đơn và có lẽ bất kỳ ai trong chúng ta cũng từng ít nhất một lần nghĩ đến, nói đến trong đời. Một câu hỏi mà có lẽ không có câu trả lời nào là hoàn mỹ cả. Tôi nghĩ rất nhiều về câu hỏi này. Tôi không tìm câu trả lời hoàn hảo cho mình hay cho bất kỳ người nghe nào cả. Tôi nghĩ, vì tôi thường hay đặt ra giả sử. Và, vì tôi là người kể chuyện về hạnh phúc đích thực, nên, ít nhất, mọi giả sử không khiến chính tôi phải hoang mang.

Ví như, tôi ước, trên hành tinh này sẽ không có người nào phải đau đớn về thể xác, hoặc đừng ai mắc bệnh hiểm nghèo. Vậy, các bác sĩ sẽ làm gì? Nếu điều ước ấy thành hiện thực, xã hội này sẽ không còn nghề bác sĩ nữa à? Và y học từ đó sẽ lụi tàn dần, đúng không? Cơ bản, như thế cũng gọi là tạm ổn. Nhưng điều ước ấy trái với quy luật tự nhiên của vòng đời mỗi chúng ta - sinh, lão, bệnh, tử.

Hay, nếu tôi ước mọi người trên thế giới này đều đủ cơm no ngày ba bữa, đủ áo mặc ấm vào mùa đông. Vậy đã thật sự đủ chưa? Vì đủ ăn - đủ mặc chắc gì đã đủ với mong cầu của con người. Đủ ăn - đủ mặc mà họ vẫn lăn trôi giữa khổ đau vì ham muốn, liệu lời ước ấy có đáng?

Tôi là người thực tế, thế nên, tôi muốn “ích kỷ” một chút trong điều ước này. Tôi ước trên thế giới luôn có những người với trái tim bao la, chứa đầy tình yêu thương, luôn sẵn lòng cho đi, luôn sẵn lòng giúp đỡ để mọi người quanh họ chạm đến được với cảm giác hạnh phúc đích thực. Tôi không muốn một phép màu can dự vào quy luật tự nhiên. Nên tôi chỉ ước thế giới này có nhiều thật nhiều những người sống với lý tưởng thiêng liêng, đem hạnh phúc của người khác làm mục tiêu cho cuộc đời họ.

Ước gì, mỗi sớm mai thức dậy, mỗi người chúng ta đều trao gửi tình yêu thương cho cả thế giới rộng lớn này!

(còn nữa…)

21:47 | 16/08/2023
323 lượt xem

Bài viết có thể bạn quan tâm

Chuyện của Linh

HẠNH PHÚC TỰ THÂN

“Người có hạnh phúc đích thực là người dẫu ngồi yên không làm gì cả vẫn cảm nhận được hạnh phúc!” - Nguyễn Châu Linh

Chuyện của Linh

VUN TRÒN HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH

Tôi thường thích ngồi lặng yên, dừng hết mọi lo toan muộn phiền trong cuộc sống lại, chỉ để ngắm nhìn các con ngủ hoặc chơi. Và lúc ấy, tôi quan sát cảm xúc đang chảy tràn trong mình. Đó là lúc tôi biết mình đang cảm nhận được hạnh phúc.

Chuyện của Linh

HỌC ĐỂ BIẾT CÁCH HẠNH PHÚC

UNESCO đã đưa ra 4 mục tiêu của một nền giáo dục, đó là học để biết cách học tập, học để biết cách làm việc, học để biết cách chung sống, học để biết cách hạnh phúc. Và, bạn thấy đấy, thực tế, chúng ta vẫn còn loay hoay với mục tiêu thứ hai - tức là học để làm việc và mục tiêu thứ ba - học để chung sống; trong khi, cả 4 mục tiêu này đều quan trọng như nhau.

Chuyện của Linh

NƯƠNG TỰA NĂNG LƯỢNG TÂM LINH ĐỂ BÌNH AN TRONG ĐỜI!

Đạo sư Paltrul Rinpoche - người có cống hiến vĩ đại cho Phật giáo Tây Tạng; là người lập nên Trường phái Ninh Mã, một trong bốn trường phái lớn nhất Tây Tạng - từng kể một câu chuyện như sau.

Chuyện của Linh

CHUYẾN BAY HẠNH PHÚC

Tôi đã từng đến một vài quốc gia, một vài vùng lãnh thổ trên thế giới. Không quá nhiều, nhưng đủ thỏa phần nào niềm đam mê nhìn ngắm, học hỏi thế giới bên ngoài của tôi. Mỗi chuyến đi là một vùng cảm xúc rất riêng, bởi, mỗi nơi tôi từng đặt chân đến đều có dấu ấn khác biệt không nơi nào giống nơi nào cả!

Bài viết được xem nhiều nhất

Cẩm nang Nhân hiệu Hạnh phúc

Cẩm nang Nhân hiệu Hạnh phúc

Mỗi người làm một viên kim cương độc bản nhưng mấy ai thực sự hiểu được giá trị của mình để khắc họa rõ nét chân dung và thênh thang bước đi trong hạnh phúc?

Ngân hàng Di sản số

Ngân hàng Di sản số

Nơi hội tụ tri thức tinh hoa đa thế hệ, nơi ghi dấu di sản của những tinh anh và cũng là nơi giúp Bạn kết nối trò chuyện cùng thật nhiều tác giả.

Model 5e

Model 5e

Model 5e, lấy con người làm trung tâm, lấy triết lý Gieo & Gặt làm gốc rễ chính là mô hình lõi kiến tạo lên hệ sinh thái Giáo dục và Truyền thông số của Tập đoàn Hành trình Kim cương.

Chuyện của DJC

CÂU CHUYỆN XÂY DỰNG MÔ HÌNH XANH NGỌC CỦA DJC

Từ khi nung nấu ý tưởng xây dựng “Hành trình học trọn đời” - với nền tảng đầu tiên là Thư viện số 100 năm, lớn hơn là tập đoàn DJC - tôi đã xác định DJC nhất định phải là mô hình xanh ngọc, không thể khác. “Mô hình cấp tiến để làm đẹp môi trường kinh doanh là thiết yếu và chắc chắn sẽ xảy ra!”

Hành trình hạnh phúc

THỰC HÀNH LẮNG NGHE CHÍNH MÌNH

Lắng nghe chính mình là một trong những tiền đề để chúng ta luyện tập “lắng nghe” người khác bằng tâm, chứ không phải bằng kỹ năng giao tiếp đơn thuần. Tuy nhiên, lắng nghe chính mình không đơn giản như việc ta soi mình trong gương để thấy thần sắc hôm nay có rạng rỡ không, bộ trang phục này có phù hợp cho những hoạt động trong ngày không? Lắng nghe chính mình cần nhiều sự suy tư và lắng đọng, để có thể thấu hiểu, thấu cảm và giao hòa với phần tâm thức sâu kín. Và đó là cả một nghệ thuật mà chúng ta luôn cần phải tự nhắc nhở bản thân rèn luyện mỗi ngày.