“Người có hạnh phúc đích thực là người dẫu ngồi yên không làm gì cả vẫn cảm nhận được hạnh phúc!” - Nguyễn Châu Linh
Có một lần, trong một buổi trà chiều, cô bé bạn thua tuổi nói với tôi, bằng tất cả sự hăng say, về lý thuyết “mối quan hệ và những vòng tròn đồng tâm” mà cô ấy viết. Bạn biết đấy, đó là một khoảnh khắc thật sự diệu kỳ. Cuộc đời này, vũ trụ này luôn đem đến cho chúng ta những món quà. Và, có một món quà rất quý giá, là một người tưởng chừng chưa đủ thân quen lại có cùng đúng một mối quan tâm giống mình.
Tâm ở đây là tâm vòng tròn, nhưng không có nghĩa tôi và bạn tôi xem mình là trung tâm của vũ trụ. Không! Chúng tôi chỉ cần một cột mốc để biết mình nên bước từng bước thế nào, trên hành trình tìm kiếm chính mình; hay nói đúng hơn là hành trình quay về với bản ngã chân thật nhất mà chúng ta có. Suốt trên hành trình đó, bạn sẽ như tôi, từng phút giây đều có thể cảm nhận được hạnh phúc đích thực đang ở quanh mình…
“Vòng tròn hạnh phúc” gần với chúng ta nhất, luôn bao bọc lấy ta, thì thầm với ta, đó chính là “vòng tròn của chính mình”. Mà với tôi, đó được gọi là “vòng tròn hạnh phúc tự thân”. Có nghĩa, hạnh phúc đích thực vốn luôn đã có mặt trong ta, sát bên cạnh ta; chỉ là, mỗi chúng ta có nhận ra để chạm lấy hay không mà thôi! Và, bạn biết không, hạnh phúc tự thân tưởng chừng khó chạm đến nhưng sự thật là ai trong chúng ta cũng đã từng sống trong vùng hạnh phúc đích thực ấy rồi.
Có phải, thế giới này đã thật sự quá tải về khổ đau rồi không? Và, có phải, chính bởi chúng ta cứ ngày càng đi lạc khỏi hạnh phúc vốn có sẵn nơi chính mình? Chúng ta hoặc rong ruổi tìm kiếm hạnh phúc đến từ bên ngoài, hoặc lại đặt hạnh phúc của mình vào tay người khác. Chính vì thế mà hạnh phúc của chúng ta cứ bấp bênh, lên xuống, cứ lệ thuộc dính mắc… Và chính vì thế mà đôi khi ta bỏ qua cả hạnh phúc vốn đang nằm sẵn trong bàn tay mình.
Nếu hỏi tôi về “vòng tròn hạnh phúc tự thân”, tôi sẽ nói rằng, “người hạnh phúc đích thực là người dẫu ngồi yên không làm gì cả vẫn cảm nhận được hạnh phúc!”. Đó là cảm giác hạnh phúc khi tôi nhận ra mình được quyền có mặt trên cuộc đời này! Là sự bình an nội tại khi tôi nhận ra, sau mỗi thử thách, nếu còn giữ được niềm tin là tôi vẫn còn hy vọng. “Vòng tròn hạnh phúc tự thân” ấy cứ thế, âm thầm có mặt, che chở, bao bọc lấy chúng ta.
Điều ấy khác xa với một vỏ ốc an toàn, không thử thách. Tôi không giam nhốt mình vào một vùng mơ mộng riêng để tránh gặp những nhân duyên bất như ý. Tôi đơn giản nhìn đóa bạch liên và sống - cứ bình thản bung nở, bình thản tỏa hương thơm cho dẫu xung quanh có là sình lầy. Nhưng, nếu cần thiết, tôi sẽ sống như một cây xương rồng, vươn lên từ những nơi khô cằn nhất. Xương rồng mạnh mẽ và kiêu dũng không phải bởi có gai nhọn bao quanh mình; mà là bởi xương rồng biết tự tặng cho bản thân nguồn sống.
Tôi có từng sai lầm, vấp ngã, tổn thương, thất bại không ư? Có chứ! Và tôi cũng vì những điều ấy, từng có lúc xem nhẹ và từ chối chính bản thân mình. Tôi cũng đã từng dựng nên trong mình một bức tường, ngăn cách tôi hiện tại với cái tôi bên trong thuần khiết. Nhưng khi lắng mình lại, khi vượt qua được “bức tường” kia, để thấu hiểu chính mình hơn, tôi nhận ra, bình an này, hạnh phúc này tôi có thể tự tạo cho mình được. Đó cũng chính là lúc tôi biết, tôi hay bất kỳ ai có mặt trên thế gian này đều có quyền có được hạnh phúc đích thực tự thân.
Hạnh phúc nào cũng bắt nguồn từ tình yêu, tình thương cả! Nên, nếu muốn có được hạnh phúc tự thân, chúng ta nhất thiết phải biết cách tự yêu chính mình. Đừng nghĩ đó là ích kỷ, là nghĩ cho bản thân quá nhiều. Yêu thương chính mình một cách lành mạnh là biết dành thời gian cho bản thân, để quay về làm tĩnh lặng phần nội tâm bên trong, rồi dựa vào đó mà tạo năng nguồn năng lượng tích cực để làm được những điều mình tin là lý tưởng.
Khi biết tự yêu thương chính mình, tôi biết cách nói “không” với những mối quan hệ không đủ lành mạnh với mình. Đơn giản, với tôi, đó là hai bên không có tiếng nói chung, không cùng mối quan tâm. Không có sự phán xét nào xuất hiện ở đây cả. Chỉ đơn giản là tôi biết mình muốn dành thời gian cho mình nhiều hơn, thay vì ra ngoài với những người khác tôi về chí hướng, về lý tưởng. Tôi không cố gắng làm hài lòng bất kỳ ai nữa. Tôi biết rõ mình là ai và mình có thể làm được những gì; không nhất thiết phải gồng mình lên để khiến người khác thấy hài lòng. Tôi gồng lên, tất nhiên, tôi không thể hạnh phúc. Họ hài lòng cũng đâu chắc họ sẽ có được cảm giác hạnh phúc hay vui vẻ thật tình. Nếu không thể làm người khác hạnh phúc và bản thân mình cũng không; hà cớ gì cứ ép mình mặc chiếc áo cho người khác thấy vừa mắt?!
Yêu thương chính mình, có nghĩa tôi tin vào chính mình hơn! Khi lắng nghe chính mình đủ, khi thành thật với bản thân, khi dám thừa nhận điểm mạnh, điểm yếu mà mình có, tôi tin bạn cũng sẽ đạt được thứ tôi vừa nói - tin vào chính mình. Và, khi tin bản thân hướng theo điều thiện lành, tốt đẹp mà đi, sẽ không còn lý do gì khiến chúng ta ngần ngại cả. Yêu thương chính mình không phải tự ru ngủ bản thân hài lòng với những gì đang có. Yêu thương chân chính là biết mình cần làm gì, muốn làm gì và phải dám cho phép bản thân mình làm những điều ấy.
Tôi thích sống cuộc đời phụng hiến. Tôi muốn làm bạn đồng hành của những ai hữu duyên gặp trong đời, trên hành trình tìm kiếm chính mình để chạm tay vào vòng tròn hạnh phúc đích thực. Yêu thương mình là phải cho phép bản thân bước ra, dấn thân vào hành trình ấy với tư thế sẵn sàng. Có lúc đã lặng lẽ sống như một đóa bạch liên, tôi muốn có lúc cho mình làm xương rồng - tự thương mình, tự tạo nguồn năng lượng tươi mới.
Nên, nếu có ai hỏi tôi đã tạo ra “vòng tròn hạnh phúc tự thân” thế nào? Tôi sẽ trả lời rằng, “đơn giản vì tôi biết yêu mình, biết thương mình một cách chân thật nhất!”.
(còn nữa…)