Tôi thường thích ngồi lặng yên, dừng hết mọi lo toan muộn phiền trong cuộc sống lại, chỉ để ngắm nhìn các con ngủ hoặc chơi. Và lúc ấy, tôi quan sát cảm xúc đang chảy tràn trong mình. Đó là lúc tôi biết mình đang cảm nhận được hạnh phúc.
Khi ngắm nhìn một đứa trẻ, bạn sẽ cảm nhận được rất rõ ràng năng lượng bình an, dịu êm tỏa ra xung quanh em bé ấy, lan cả sang bạn. Bạn kết nối được với dòng chảy năng lượng ấy và bạn cảm nhận được hạnh phúc. Hạnh phúc đích thực đơn giản vậy thôi!
Chúng ta, ai cũng đã từng là em bé hạnh phúc - dẫu khi ấy ta chưa có thành tựu nào, chưa thể phân định giá trị của những món đồ chơi, chưa hề biết gì về sở hữu, cũng chưa gọi tên được thương hay giận từ những người xung quanh… Ta chỉ biết hồn nhiên, yêu thương và hạnh phúc. Trưởng thành, chúng ta đối diện với nhiều áp lực, nhiều trách nhiệm, nên vô tình quên mất em bé hạnh phúc bên trong mình. Thế nên, tĩnh lại một chút, quan sát con cái của ta, hoặc chỉ là những đứa trẻ vô tình ta gặp trong ngày, là một cách để ta nhắc mình nhớ, hạnh phúc luôn ở đây, lúc này, đừng quên lãng, càng đừng chối bỏ.
Và cũng bởi, đứa trẻ nào cũng mang sẵn trong mình dòng năng lượng bình an, hạnh phúc; thế nên, trong một gia đình, dẫu chưa thể góp tiếng nói chung trong những quyết định lớn, dẫu không bao giờ đủ sức để hiểu rõ ngọn ngành những vấn đề gây căng thẳng, những đứa trẻ luôn là người giúp cả gia đình cân bằng, tĩnh tại, bình an. Theo một cách nào đó, tôi xem con mình là “thầy”, là “cố vấn” của tôi trong rất nhiều vấn đề. Thậm chí, đó có thể là những vấn đề mà có nói ra hết con vẫn chưa đủ sức hiểu. Chỉ đơn giản, con trẻ dạy tôi cách sống giản đơn, thành thật. Và với tôi, có hai điều ấy là đã đủ để giải quyết mọi vấn đề.
Tại sao với tôi, chỉ cần giản đơn và thành thật đã đủ để vun bồi vòng tròn hạnh phúc gia đình à? Bởi, tôi biết, truyền thông lành mạnh, tích cực là yếu tố tiên quyết để các thành viên trong gia đình hiểu nhau, cởi mở với nhau, rồi từ đó gắn kết hơn, thương yêu nhau nhiều hơn. Và, với tôi, suy nghĩ, phân tích vấn đề một cách đơn giản nhất, để tất cả mọi thành viên đều hiểu; sau đó, dùng sự chân thật của mình truyền thông, với ngôn ngữ từ ái, thì không vấn đề gì là không giải quyết được. Cha mẹ giữ được nếp nghĩ, nếp thực hành này, không sợ con cái không ngay thẳng.
Đừng “đao to búa lớn” quá về việc dạy con. Trước khi thành tài, điều quan trọng là con phải thành người. Tôi thích để mọi thứ thuận theo tự nhiên, chỉ cần cho con biết, có hai thứ con không được phạm vào, không được làm sai, đó là quy chuẩn pháp luật và quy chuẩn đạo đức. Mà, những thứ này, đừng nói lý thuyết với con. Trong những bữa cơm gia đình, những buổi sinh hoạt, những lúc học cùng con, chơi cùng con, hãy lồng ghép ví dụ thực tế vào câu chuyện đang diễn ra một cách phù hợp và nhẹ nhàng.
Con cái là hình ảnh phản chiếu của mỗi chúng ta, thế nên, nếu bạn xem trọng bữa cơm gia đình, sẽ không lý gì con bạn từ chối thời gian dành cho cha mẹ, anh chị em cả. Nếu không thể duy trì những bữa cơm gia đình, những khoảng thời gian sẻ chia về mọi thứ diễn ra với mỗi thành viên trong ngày, vòng tròn hạnh phúc gia đình rất khó giữ được sự tròn trịa tuyệt đối. Bởi, tình cảm gia đình được vun bồi từ những khoảnh khắc có mặt cho nhau, cho dù là dùng cùng một bữa cơm, thưởng thức cùng một cái bánh, hay san sẻ việc lau dọn, chăm sóc nhà cửa…, thì việc vì nhau mà hiện diện ở đó mới là điều quan trọng nhất.
Thêm một điều nữa, cực kỳ quan trọng với tôi, trong việc vun tròn hạnh phúc gia đình, đó là luôn xem trọng sự tự do tối thiểu của mỗi thành viên. Tôi không muốn phải trở thành phiên bản khiến chồng tôi hài lòng, hay khiến các con tôi hãnh diện. Tôi muốn được là chính mình - đơn thuần, thành thật và có chút mộng mơ. Tôi yêu gia đình mình bằng chính sự đơn thuần ấy, nên không gắn thêm bất kỳ điều kiện nào. Tôi muốn như thế, nên, tôi không có lý do để yêu cầu những thành viên trong gia đình phải vì tôi mà thay đổi. Cứ là chính mình thôi, cộng với tình yêu thương trong suốt, hạnh phúc gia đình tự nhiên sẽ trường tồn.
Chỉ khi tất cả mọi người cùng nghĩ đến và cùng đặt tự do tối thiểu của người khác lên làm ưu tiên, thì những chia sẻ tự nhiên sẽ thành chân thật, thẳng thắn. Nếu chỉ cha mẹ mới có quyền lên tiếng, thậm chí có quyền đặt ra giới hạn đúng - sai, thì con cái rồi sẽ chỉ lớn lên trong những giới hạn ấy. Một đứa trẻ hiểu về lễ phép, tôn trọng mà luôn được phép phát ngôn trong mọi lúc gia đình thảo luận, tự nhiên sẽ trở thành người ngay thẳng. Chỉ cha mẹ độc hại mới muốn tước đi quyền bình đẳng của con trong gia đình. Và, bạn biết đấy, bạn không thể khiến gia đình hạnh phúc, nếu không thể tự nhắc bản thân phải lành mạnh ở cương vị của mình.
Mỗi người đều có thể tự tạo hạnh phúc cho riêng mình. Nếu mỗi thành viên trong gia đình đều đạt đến hạnh phúc tự thân, ắt, gia đình sẽ hạnh phúc. Quan trọng nhất, chúng ta cần nhớ, chúng ta không đem “vòng tròn hạnh phúc tự thân” đi giao thoa với “vòng tròn hạnh phúc tự thân” của những thành viên khác; mỗi thành viên trong gia đình nhất thiết phải là một phần trong “vòng tròn hạnh phúc gia đình”. Khi đã san sẻ đủ với bạn đời, khi đã dạy đủ để con thành người, điều duy nhất bạn cần làm để vun tròn hạnh phúc gia đình, là dùng tình thương yêu không điều kiện để trao tặng cảm giác hạnh phúc mà bản thân bạn đã và đang được nhận lãnh.
(còn nữa…)